Bạn có bao giờ lưu giữ lại những kỉ niệm dù là buồn hay vui không? Bạn lưu chúng ở đâu? Nếu là tôi, tôi cất những kỉ niệm đó trên Facebook. Không rõ từ bao giờ tôi đã biết dùng Facebook, vì nhiều lí do mà có nick mất, có nick cố tình khóa vào không sử dụng nữa. Nhưng cho đến hôm nay thì cái nick tôi dùng được hơn 5 năm đã mất vĩnh viễn và không cứu chữa được.
Hồi còn học trung học phổ thông tôi gặp khá nhiều chuyện rắc rối, buồn bực và đa phần dính đến bạn bè. Chính vì thế tôi đã quyết định khóa nick đó lại vì không muốn nhớ nhung gì cả. Vậy thì nick Facebook mới ra đời từ đó cho đến bây giờ.
Kể từ đó tất cả những gì tôi phải làm là viết bài và viết bài, post ảnh và bình luận. Tôi cũng không nhớ rõ mình đã tải lên bao nhiêu bức ảnh và viết nhiều status như thế nào. Tôi làm việc đó mọi khi cần lưu giữ lại một sự việc nào đó và thế là nó thành thói quen. Lúc vui cũng viết và lúc buồn cũng viết. Tôi không coi việc dùng Facebook như một thứ gì đó quá tẻ nhạt đâu, tuy là giờ có lớn hơn thì ít quan tâm số lượt thích hay chia sẻ như mọi khi nhưng cứ mỗi khi có gì đó tôi vẫn lên Facebook để thực hiện thói quen từ đợt đó đến giờ của mình.
Nhưng thật không may, cách đây 1,2 ngày có ai đó đã mạo danh nick tôi để lừa đảo hay chuộc lợi gì đó. Tôi có nhờ bạn bè report hộ thì có người làm đúng, có người lại làm sai đó là report nhầm nick chính chủ chính là nick tôi đang dùng. Mà theo như tôi được biết từ năm 2018 trở đi Facebook rất nghiêm ngặt trong việc quản lý một tài khoản và gần như họ ưu tiên những kiến nghị, báo cáo đến từ những người trong danh sách bạn bè của bạn. Vì thế mà nick tôi đã bị khóa. Tôi đã cố báo cáo kèm chứng minh nhân dân, thẻ sinh viên... như những lần trước nhưng không được. Lần này đã thất bại hoàn toàn khi họ gửi lại mail trả lời rằng nick tôi đã bị xóa profile này nọ và không khắc phục được.
5 năm cùng hàng đống ảnh đã đi tong. Cái tôi tiếc chính là ảnh. Có rất nhiều ảnh tôi không còn giữ trong máy hay nói cách khác là ảnh đó từ điện thoại bạn tôi nữa nên giờ mất phát là mất hết. Ảnh 5 năm đại học, đi chơi, ăn uống, đi phượt đủ cả đều bị mất. Và dĩ nhiên là thanh xuân con người cũng trôi đi khi thời gian trôi. Vậy thì làm gì có cách nào lấy được lại những thứ đó khi chúng đã hoàn toàn mất đi. Sau nhìn lại cứ như không còn tồn tại bất kì kỉ niệm nào cả. Đối với một số người thì có thể mọi người không coi trọng những thứ đó những đối với tôi thì đó là cả một gia sản mà tôi luôn coi trọng. Tất cả đã mất và không còn nữa. Vậy đó... Hôm nay thực sự rất buồn...